Chuyện không dừng trên đường xuyên Việt

Trước ngày lôi xe ra đường xuyên Việt năm nay, mình ngoan ngoãn vâng lời thủ tướng, chạy xe vào trạm đăng kiểm to nhất Vũng Tàu để dán thẻ thu phí không dừng. Em nhân viên ở đây bảo: Bên em hết thẻ rồi chị ạ, ra Tết mới có. Kinh thật, đến thẻ để nhân dân nộp tiền còn hết, hèn chi ngân hàng hết chỗ chứa, phải thưởng tết cho nhân viên 8 tháng lương!

Cận giờ lên đường rồi, thôi đành ra đường với cái xe trần trụi.

Từ cực nam ra tới miền trung, qua Huế, tới BOT nào xe mình cũng xếp hàng ở hàng “đi chậm” – mà thực ra cũng chậm vừa thôi, sau chừng 3-4 anh, vì lượng xe qua trạm không nhiều. Nhưng tới BOT Đồng Hới thì xe mình bị chặn lại. Anh nhân viên thu phí nói giọng Quảng Bình nghe mãi mới lờ mờ đoán anh ấy bảo dán cho xe mình cái thẻ thu phí tự động. Xe qua cửa trạm, đã có hai anh chị nhân viên đón sẵn, nhiệt tình kinh khủng vừa làm vừa giải thích – mình nghe không kịp. Tóm lại là anh chị ấy dán cho xe mình cái thẻ thu phí tự động xuyên Việt, từ nay cứ cửa nhanh mà xông vào, không phải xếp hàng nữa. Và vì kính trước cũng dán phim cách nhiệt rồi, nên thẻ phải dán vào mắt (tức đèn trước). Xong không đầy 5 phút. Và không đầy 5 phút sau thì nhận tin nhắn báo tài khoản đã có abc đồng, xin chào quý khách. Công nhận nhanh thật đấy. Lại còn được phục vụ tận xe, không phải thò chân ra ngoài. Nhất quê tôi!

Chuyện không dừng trên đường xuyên Việt - 2

Và cũng nhờ thế mình mới nhận ra sự thay đổi của các BOT: từ quãng Quảng Bình đổ ra bắc, các BOT chỉ còn 1 cửa “chậm” (dành cho xe trả phí tiền mặt), và có tới 2 cửa “nhanh” (dành cho xe trả phí tự động); trong khi quãng miền Nam vẫn còn nhiều cửa “chậm” lắm. Chưa kể, camera phạt nguội ở các tỉnh khu vực phía bắc cũng dày đặc hơn hẳn khu vực phía nam. Miền Bắc công nghệ lên đời lẹ thiệt, hơn đứt ối quốc lộ Tây.

Các bác anycar đếm được trên cả nước năm 2020 có 88 trạm thu phí, trong đó 67 trạm đã đi vào hoạt động. Riêng QL 1 từ TP.HCM ra tới Hà Nội có 21 trạm đang thu phí. Có mỗi cái miếng phim bé bằng ngón tay mà phăng phăng qua 21 trạm không dừng.

Hic, nhưng mà từ Đồng Hới ra tới tận Hà Nội mình chỉ có cơ hội phăng phăng qua trạm thêm 1 lần nữa thôi. Vì sao à? Vì với mình, đi QL 1 chán kinh khủng.

Chán với phong cảnh- chủ yếu là nhà cửa hai bên đường, một kiểu nhà cửa không kiến trúc trải dài suốt trên cả nước (hồi đầu tưởng phong cách barocque hoá ra không phải). Chán với những hàng xe tải giăng đủ hai làn trên đường và đau đầu với việc tìm cách để đi đúng tốc độ cho phép. Thế là lại lách vào những con đường nhỏ hơn, cũ hơn, là cung đường bộ song song với đường sắt, trở lại với cảm giác xuyên Việt của ngày trước, với đồng quê, bờ sông, núi non, thôn xóm. Phát hiện ra không ít chốn vẫn còn vô cùng đáng yêu. Thế là cũng chào luôn các BOT. Và, tổng kết lại thì, dù đường lách có dài hơn về số km nhưng thời gian tới đích của mình lại sớm hơn dự định.

Thế mới hay, không phải cứ nhanh là nhanh đâu. Năm vừa rồi mình nghe nói trâu chậm lại còn uống hẳn nước trong cơ – kiểu như mấy người mua xe đợt sau lại còn được giảm giá nhiều hơn người mua trước! Vả lại đang tụng ca sống chậm mà cứ đòi nhanh là thế nào!!!

Lại nói chuyện cái thẻ thu phí tự động, lúc ngồi chè chén dọc đường có anh kia xe cũng mới dán VETC, bảo: Dán cái thẻ này ngoài tiền đóng cho ông BOT, mỗi tháng mình tốn thêm gần 9 ngàn đồng nữa. 9 ngàn với một xe tuy nhỏ, nhưng thử nhân với 1 triệu ô tô thì sẽ là 9 tỷ một tháng nhỉ. Dán phát kiếm tiền tỷ, nghề gì sướng bằng!

Ờ há. Công nhận chỗ này nhanh là nhanh thật!

Exit mobile version